Tìm bài viết (VD: nhung loi chuc giang sinh,... )

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Mùa đông bao giờ mới qua ?

Đêm. Mọi thứ chợt trở lên vô hình trước cơn mưa bất chợt như thể mùa Đông buồn tẻ cho sự cô độc của khí trời giá lạnh. Em bỗng thấy mình như một vật thể đang bị lãng quên giữa một căn phòng không hình dạng.


Đêm. Mọi thứ chợt trở lên vô hình trước cơn mưa bất chợt như thể mùa Đông buồn tẻ cho sự cô độc của khí trời giá lạnh. Em bỗng thấy mình như một vật thể đang bị lãng quên giữa một căn phòng không hình dạng.

Em là một kẻ cô độc…

Em mang ý nghĩ đó theo suốt những đêm dài không ngủ. Có những đêm em thức trắng một mình trong căn phòng rộng rãi. Chẳng biết làm gì ngoài việc ra ngoài ban công ngắm nhìn vạn vật trong màn đêm rồi lại trở về phòng mang theo một đôi mắt chứa đầy bóng tối.

Có những đêm em cố ru mình vào giấc ngủ chập chờn với những giấc mơ kỳ lạ. Em thấy mình lạc lõng giữa một căn phòng lộng lẫy, em nhìn thấy những cô gái xa lạ với mùi nước hoa sang trọng bước ra rồi ném cho em một cái nhìn dửng dưng đến sắc lẹm.

Và có những đêm, em chợt thấy mình nhẹ bẫng như đoá bồ công anh, một cơn gió nhẹ thổi qua làm những cánh hoa bé li ti bay về phía chiều gió cuốn.
Mùa đông bao giờ mới qua ?

Đêm cô đơn, mọi vật đã chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ còn em ngồi đây với những mớ cảm xúc không thể đặt tên. Em thấy tim mình đau mà không hiểu đau vì lẽ gì. Em thấy nước mắt mình rơi mà không biết nơi đâu là nguồn cội. Em như một con thú hoang đang lạc loài giữa đêm tối, như một bông hoa thuỷ tinh tầm thường đang cố cựa mình loé lên một tia sáng cuối cùng.

Có lẽ cuộc đời này đã dạy cho em nhiều thứ hơn em nghĩ. Dạy cho em biết sinh tồn trong khổ đau, lạnh lùng với chính bản thân mình để tồn tại, sống giả tạo để che đậy cảm xúc, biết cảm nhận và thứ tha… Nhưng có lẽ em đã không có đủ thông mình để diễn cho tròn vai diễn của mình, hay không đủ bản lĩnh để bước qua lằn ranh giới giữa nỗi đau và hạnh phúc. Có thể một ngày nào đó em sẽ bước qua, nhưng chưa phải lúc này.

Những đêm đầu Đông, em có thể nghe thấy tim nình rung lên trong cô tịch. Em mãi chỉ là một kẻ cô đơn trong mùa Đông lạnh lẽo với một cõi lòng giá buốt. Tình yêu giờ đối với em là một hạnh phúc xa xỉ.

Có phải con người là một quân tốt trên bàn cờ trong trận chiến khốc liệt giữa số phận và cuộc đời?

Em đã từ bỏ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi ở chốn nào đó để trở về với thực tại. Em đã không nghe theo con tim mình mách bảo mà chạy theo lí trí. Và bây giờ, em đang phải đối mặt với sự lựa chọn của mình. Em không biết mình có đủ can đảm để đối mặt với nó hay không. Hay em lại tiếp tục tìm chốn hoang đau nào đó để chạy trốn, để lãng quên. Em không biết nữa.


Gìơ em thấy mình như đang rơi vào một khoảng không vô định. Chợt muốn ru mình vào những tiếng chuông chùa nơi thiền định, để trong phút giây nào đó có thể quên đi những cay đắng của kiếp làm người. Giá như, em có thể quay trở lại ngày xưa, về lại mùa Đông của những tháng năm tuổi thơ để có thể sống thật với cảm xúc của mình. Có lẽ những điều rất thật và giản dị ấy sẽ không bao giờ trở lại.

Đêm về khuya và mang theo những cơn gió lạnh. Cố gắng giấu mình sau một nớp áo khoác dày cộm mà vẫn không sao tránh khỏi cái rùng mình. Cái lạnh làm cho những ngón tay em lạnh cóng và tê buốt. Những lúc như thế này, thấy thèm một hơi ấm từ bàn tay nào đó.

Không biết đến bao giờ, mùa Đông này mới đi qua anh nhỉ…?

Theo yume.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét